Giác ngộ

“Biết được để nhìn lại. Thương đau vẫn thất bại. Và Vinh quang như ý. Sẽ không còn chống ai”

Ta không biết tại sao

Ông trời lại như vậy

Như là một khuôn mẫu

Để trạng thái dưới đây

Mà khi ai đến được

Đều có cùng nhận định

Như ta đang nhận định

Không chống cự: Bản lĩnh!

Không một kẻ thù nào

Đủ sức buộc ta vào

Điều ta đang không thích

Không một kẻ thù nào.

Ta không biết ngày mai

Thực sự là không biết

Đó: bản lĩnh đời ta

Ta đây không thèm biết

Không sợ hãi nào hết

Không đủ lý do nào

Đủ: làm ta lay động.

Ta biết là tại sao

Không kĩ năng nào cả

Để mà ta rập khuôn

Làm: nó bởi vô thức

Không phải bởi con buôn.

Ta: yêu kĩ năng ta

Nó là nhiều năm tháng

Ta chìm trong đam mê

Chân ái là lang thang.

Ta không ép người khác

Phải có giống như ta

Nhưng nếu họ hèn nhát

Ta đây: sẽ tránh xa.

Ta: sống với chân ta

Dung hòa ta mở cửa

Bức bối ta bỏ đi

Không một chút dây dưa.

Ước mơ là rác rưởi

Con đường là rác rưởi

Trách nhiệm đương nhiên vậy

Tâm lý cũng rác rưởi.

Mẹ thiên nhiên chúa trời

Sẽ đưa ta đến nơi

Thực sự dành cho ta

Trường tồn và rong chơi

 

 

Zalo Chat