Chúng ta hãy khoan xem: đâu là chiêu trò hay, kế hoạch tốt, lợi ích gì.
Vì sao? Bởi vì bất cứ con đường nào, cũng cần một sự hi sinh gì đó, của chính em.
Mới thành công được.
Các em ạ.
Chúng ta kì vọng: không phải làm gì, vẫn có tiền.
Đúng rồi, đó là bản năng, là mong muốn sâu thẳm mà.
Và để chiều chuộng bản năng đó, hàng nghìn mô hình kinh doanh đã ra đời.
Để: chiều chuộng, và trừng phạt các em.
Rồi sau đó, ông trời, lại trừng phạt họ.
Các em ak.
Chúng ta, hãy đừng như thế.
11 năm, đã cho a quá nhiều mô thức.
Đến cỡ Warrent Buffet, đầu tư cổ phiếu, cũng cần VƯỢT QUA NÚT THẮT KHÓ NHẤT: là đến tận công ty mình muốn đầu tư, để: điều tra thực tiễn. (Không những điều tra, mà còn: điều tra rất kĩ, rất sâu, tất cả, kể cả: chủ tịch, ceo, nhân viên cũ…công ty đó)
Nút thắt lớn nhất, của Marketing, không phải chiêu trò, công cụ, chiến lược, mà là : CONTENT. (Không những có nội dung, mà còn cần: phải hay, phải ngọt, phải êm, phải thật…). Text hoặc video.
Không phải em đang không hiểu anh nói gì.
Mà là: em không muốn hiểu.
Em thích: bình yên, sung sướng, nhàn nhã, có tiền cơ.
Còn ông Thái toàn nói: hi sinh, nút thắt, lỗi…
Em sợ.
Vì vậy a mới nói: chỉ có ĐỜI, mới thực sự dạy được ta.
Mỗi ngành, mỗi nghề, mỗi người thành công trong nghề, đều tồn tại cho mình, những nút thắt như vậy đấy.
Các em ạ.
Chỉ là, với trí não đã quá vô minh, chúng ta chìm vào ước mơ thành công, vào mộng tưởng, vào Youtube, vào việc nhà, vào Shopee, vào bố mẹ, vào con cái, vào chiêu trò…
Vào dăm ba thứ khiên cưỡng, không nói nền móng, của truyền thông Da Trắng.
Vào u u mê mê, chỉ nói ngọn, không nói gốc, của Tôn giáo Á đông.
Câu chuyện: không phải chiêu trò gì hay để theo đâu, các em ak.
Mà là câu chuyện, của: em có đủ sức, làm nó hay không?
Không phải em không biết làm gì, mà là không muốn làm.
Không phải không muốn, mà là không có cảm xúc để làm.
Không phải không có cảm xúc, mà là: cảm xúc, đã bị phân tán hết đi rồi.
Vì sao bị phân tán? Vì em sống trong thoải mái: thích gì làm đấy.
Mà không biết: cái gì làm mới tốt, cái gì đừng làm.
Và không đủ sức, mà vượt NÚT THẮT.
Vì vậy mà: giảm tải cho em.
Chuyển hoá em sang một trạng thái, mà anh gọi là: giác ngộ.
Ở cái trạng thái đó: không một kẻ thù nào, có thể xâm phạm vào em.
Hỗn loạn bên trong. Áp lực bên ngoài.
Em: đều tự biết rõ lí do, vì sao không để nó VƯỚNG BẬN.
Chính là nội dung đầu tiên, trong lớp học của anh.
Nó nghĩa là gì?
ĐỪNG BAO GIỜ MƠ THÀNH CÔNG, ĐỪNG BAO GIỜ.
Khi những thứ em đang làm hàng ngày .
Là thứ phải: GỒNG MÌNH ĐỂ CHO XONG.
Chứ không phải từ trạng thái: thong dong, lơ đãng, vui vẻ làm.
Của chính em.