Nút thắt LỚN nhất(và duy nhất), phân biệt bạn thành công, và bạn thất bại, nằm ở 4 chữ: TỰ CHỊU TRÁCH NHIỆM
4 chữ này, không một thầy giáo nào, có thể dạy được (và chính các thầy giáo, cũng không nhận ra, để mà dạy). Chỉ có duy nhất 1 thầy có thể dạy được, đó là: THẦY ĐỜI.
Và khi nào, bạn nào đó trong nhóm mình, đủ ĐAU ĐỚN mà hét lên trong đầu mình: “bố mày/bà mày ***trông chờ ***bố con nào hết. Tự tao làm(tự tao học)”.
Đó là lúc, em đã thực sự bước một chân vào thành công.
(Còn nếu vẫn tin vào, hay có tư duy, như kiểu: dựa vào ai nhỉ, dựa vào thằng A, bám vào ông B, tuân thủ chiêu trò C, bắt chước D, đua đòi E, lợi dụng F…Tin anh đi, thất bại, chỉ là vấn đề thời gian thôi (thường là tối đa 6 tháng, theo quan sát của a)).
À, nhân tiện anh muốn chia sẻ với các em. Duty – Honor – Country (Trách nhiệm – Danh dự – Đất nước), là slogan, được đính lên logo, của học viện Quân sự Hoa Kì USMA (Westpoint). Nơi đào tạo ra những con người: tham gia chiến tranh trên toàn thế giới, thu lợi ích, ~3 thế kỉ quả, mà không bị ghét.
(Chân còn lại, lúc này mới là: Học thuật, Tri thức, hay chiêu trò…).
Theo quan sát của a:
Đa phần(chứ không phải tất cả), các anh chị, thuộc thế hệ 7x, 8x, thường ít nhiều, bị nặng cái này: sách vở, lễ giáo, chuẩn mực, chính trị, che giấu bản thân, tù túng, khôn ngoan, bắt chước, gồng mình thể hiện…Nguyên nhân là các anh chị, thường bị ảnh hưởng bởi thế hệ trước: thời mà đất nước mình chưa bùng nổ thông tin, không có thời gian kinh doanh, phong kiến, chiến tranh. Còn các bạn 9x, 0x, được sống trong thời bình, thời thông tin phát triển, lại tuổi trẻ, nên năng động hơn. Dù có sai, có đúng, nhưng nhờ năng động quyết liệt, các bạn được một thứ: thử nghiệm (để rút kinh nghiệm).
Theo anh, thì thế hệ nào cũng vậy, cũng phải học, và nằm lòng được: TRÁCH NHIỆM.
Trong mắt anh, các bạn trẻ chưa học được thì còn được, chứ bạn có tuổi, mà chưa biết được, thì…thực sự…(Jonathan Hạnh Nguyễn, nói với con gái của mình: con không làm được, thì để ba làm). Làm sếp, làm lãnh đạo, làm trưởng phòng, làm người hơn tuổi, làm cái gì đi nữa, cũng phải học được: TRÁCH NHIỆM trước, lãnh đạo sau. Thế mới ok(ok cả về làm người lẫn kinh doanh).
Trách nhiệm, cũng là lời, mà Dee Hock, ngày nào cũng nói. Ông ta bảo: làm lãnh đạo, bạn không cần(và không nên) quản trị ai hết, ngoài chính mình. À, nếu bạn chưa biết Dee Hock là ai, thì đúng rùi, vì chính ông ta muốn thế. Khổ nỗi là, các em bít VISA(thẻ thanh toán Visa ấy) do ai lập nên không? Ông ta đó
Từng giọt máu đổ. Cho ta những bài học.
Hôm nay đã tốt. Vậy mà mai lại có cái lý tưởng hơn.
Đi lên từ cái cũ, chứ không đập cái cũ.
Nhân loại: là điều chả ai muốn quan tâm, nhưng tiêu chuẩn buộc phải sống được vì họ, đó mới là Bussiness.
Muốn nhanh, phải nhẹ. Muốn nhẹ, phải nhận thức được. Người khó tìm ra, người dễ tìm ra, người nào cũng phải trải qua.
Showbiz, là khinh thường, hay là nấc thang.
Không ai có thể bảo ta làm gì, chỉ có ta có thể. Ta nhận được ra, hay không.
Từng vết sẹo, làm cho từng sợi lông tơ dựng đứng. Không có sẹo, sao biết đánh ra sao. Sẹo ko nhiều, sao biết Phật giáo tồn tại 2556 năn rùi.
Thiên hạ sập, ta không sập, đến bao h mới nhận ra
1 bình luận
Tô Thái
OK