Rất muốn người khác quyết định thay.
Và thật: ta nghĩ mình khôn ngoan vô cùng. Lũ trẻ con ngoài kia, làm sao biết được:”lúa chín lúa cúi đầu” cơ chứ.
Khi ta co mình lại, và chỉ cần giao cho người khác một bài toán, ta sẽ được:
+ Họ phải căng thẳng nghĩ cách giải toán cho ta. Còn ta thì được rơi vào thế: bình an để đánh giá.
+ Không những vậy, họ còn phải: vỗ về, an ủi, động viên ta, để ta đồng ý Kế hoạch (plan) của họ.
+ Sau khi họ làm phần khó nhằn ở trên rồi, ta mới nhảy vào, đóng góp trí khôn ngoan của ta.
+ Cuối cùng, khi plan được hoàn thành, thì đương nhiên mấy thằng đấy phải tự làm, tự chịu lỗi, tự xử lí cái khó chứ còn gì nữa!
Ôi, quản trị thật đẳng cấp.
Ta vừa nhàn, vừa sướng, vừa nếu có kết quả, đương nhiên ta ăn dày nhất.
Ta luôn được ở trong thế: che giấu chính mình.
Thật pro.
….
Mỗi tội là: không được mãi đâu.
Sói ak.
Luôn thấy sợ gì đó, trước các Quyết định.
Sợ sai, cái này là nhiều nhất.
Sợ thiệt, khi chưa tính toán kĩ càng.
Và lúc này, để cho đối phương bớt nghi ta không hết lòng, ta thường nói những câu, như: “Tôi tin bạn”.
Tôi tin bạn.
…
Chứ còn gì nữa, nó đang định làm thay mình, mình phải nói thế, để nó còn chịu làm chứ.
…
Mỗi tội là: không được mãi đâu.
Sói ak
Rất sợ cái mới
Mấy cái xuất phát như kiểu từ: đam mê, sở thích, tham vọng…là ta sợ lắm.
Ta sợ chuẩn bị mất tiền.
Ta chưa nhìn thấy cái con đường nào để ra tiền, từ mấy cái đam mê trẻ con đó.
Tóm lại là ta lúng túng.
Ta thà chìm vào khó chịu, tù túng (để chờ cửa ra tiền).
Còn hơn: trải nghiệm thêm các khía cạnh vui tươi của cuộc sống.
Vẫn ra tiền
(Đương nhiên là ta không biết điều này)
Rất ngại khi ai đó hỏi quyết định của ta.
Vì thực sự, là ta đã có quyết định nào đâu.
Người ta hỏi quyết định, ta trả lời ra, để ta phải chịu trách nhiệm à?
Còn lâu nhé
😊 Nếu sống mãi như thế, có được không?
Được.
Nhưng chỉ được, khi ta đã đi Tu, đã lên Núi ở thôi.
Chứ còn mà còn sống trong cuộc sống bon chen này, xô bồ này, cơ hội đi kèm thách thức này á…
Không được đâu.
Sói ak
Ta gặp hậu quả gì, khi mình đang trong trạng thái này?
Bạn biết Viên Thiệu không? Viên Thiệu trong Tam Quốc ý.
Được khắc họa, là Chủ một Chư hầu.
Đầy đa nghi, lúng túng, nghi ngại, hỏi hết bên A, bên B…trước mỗi quyết định.
Xem thằng A, thằng B, thằng C…thằng nào nói hay nhất, thì theo.
Thật khôn ngoan…
Mỗi tội, thế đếch nào, lại bị cái lão nhà quê quyết đoán Tào A Man (Tào Tháo), hắn phế cho.
Đen.
Ở trên, a muốn mượn câu chuyện lịch sử, để mô tả.
Còn bây giờ, ta mới nói hậu quả, của lối sống che giấu bản thân, không bao giờ Tự quyết định.
– Trì trệ
Đừng có mà mơ tốc độ, với tập thể có Sếp có cách sống này.
Đừng mơ: trong vòng 21 tháng, xây và HOÀN THIỆN xong một nhà máy sản xuất xe ô tô, rộng 500.000m2, như Vinfast.
(A muốn nhấn mạnh: đây là một nhà máy, nghĩa là, nó có rất nhiều chi tiết, như chỗ đỗ xe, an ninh, quẹt thẻ, điện nước, máy móc, ra vào, chuyên môn…)
– Nghi ngờ
Ae ở dưới, không biết thế nào mà làm (nói gì đến bung sức)
Hỏi sếp trên, thì sếp trên bảo chờ sếp trên nữa. Sếp trên nữa, bảo phải hỏi Tổng…
Chán, nhàn cư vi bất thiện….
Thôi, ko nói chi tiết cái cảnh chán đời, của việc dày đặc nghi ngờ này nữa.
Tụt sạch mood (cảm xúc)
Chỉ còn cách lôi lí trí ra mà chịu đựng trụ lại, để đổi lấy tiền lương thôi.
…
Haizz
Tâm lý thì Toxic (có độc), năng suất thì thấp, tràn ngập đau khổ.
Vẫn ít tiền (và thường không có).
Chỉ có đi cầu xin người khác cứu, may ra có.
– Không có điểm cạnh tranh (USP)
Đến làm mà còn không xong.
Vỗ về an ủi chúng nó(nhân viên) làm cho mình, đã hết bố ngày rồi.
Chất lượng thì như…
Ở đấy mà còn Cạnh với chả Tranh.
Chìm đắm trong việc dở dang.
Thôi, khỏi nói về sự căng thẳng, trì trệ, mệt mỏi, chất lượng vẫn tệ hại, và đương nhiên là không hiệu quả…này nữa
…
Đủ rồi
Toát mồ hôi rồi.
Sợ rồi.
Giờ nói nguyên nhân.
Nói trong một dòng.
Ai nghe thì nghe.
Không nghe thì đi làm Viên Thiệu tiếp.
Tiếp tục nghi ngờ và che giấu.
Ai cấm được mình cơ chứ.
😙 NGUYÊN NHÂN CỦA CHUYỆN TRÊN.
“Founder nói riêng, Tổ chức nói chung, không có HỆ GIÁ TRỊ CỐT LÕI, mà mình Chết để bảo vệ”
Chấm hết!
– Bạn cần biết lí do, vì sao mình chết để bảo vệ GIÁ TRỊ CỐT LÕI ĐÓ.
– Đến chết mà bạn còn không sợ. Thì tự khắc: chẳng còn cái gì xoắn được bạn đâu.
– Nhưng quan trọng, là: vì sao bạn dám chết vì nó?
– Tiền bạc là kết quả, là tương lai.
Bạn chạy theo thứ không chắc chắn (tương lai), thì tổ chức của bạn cũng không chắc chắn thôi.
Gì, cứ theo đuổi cơ hội đi, may ra mình cũng có ít phần á?
Theo đuổi đi, theo đuổi tiếp thôi, ôm súng không đạn còn hơn buông súng, nhờ
Trì trệ, nghi ngờ thì cố mà chịu đựng, lì lợm tiếp chứ còn cách nào nhỉ.
Với cả cũng có ai biết đâu.
Có.
Có Thái biết.
Và Thái không để mình như thế.
Bạn nhé
– Giá trị cốt lõi đủ mạnh, thì bạn sẽ: say Yes (và say No), trong một nốt nhạc.
Trong khi lũ “khôn ngoan” còn đang bận suy tính thiệt hơn của tương lai. Họ khôn ngoan mà.
Bạn quyết định xong rồi.
Người khôn ngoan khinh bạn là không khôn ngoan.
Bạn cười thầm. Im lặng. Không nói gì.
Nhưng lại tỏa ra sát khí làm “người khôn ngoan” kia xanh mặt.
Trong khi ” người khôn ngoan” kia còn đang bận so sánh thiệt hơn.
Thì bạn và anh em: đang bình yên action (hành động) và làm việc rồi.
Gì, không khôn ngoan thì làm sao mà thắng được?
Thế nó mới gọi là tư duy của Growth Hacking.
Chứ không phải của bạn, người “khôn ngoan” ạ.
Bạn cứ khôn ngoan tiếp thôi.
Còn chúng tôi, khôn ngoan chỉ cần 3 điểm.
Còn hành động và bám sát toàn bộ trận đấu, chiếm 7 điểm cơ bạn ak.
Xong.
Và chúng tôi không nói xuông đâu.
Ví dụ, cách chúng tôi trả giá khi mua hàng ấy.
Kiểu gì người khôn ngoan cũng nói là ngu.
Không mặc cả. Không mua thì không vào hỏi. Mua vì công việc, chứ không mua vì giảm giá…
Quan trọng nhất của chuyện này, là GIÁ TRỊ CỐT LÕI
Giá trị cốt lõi ấy là như thế nào, mà trên đời có thằng, nó bảo: nó chết để bảo vệ.
Và, nó là cái quái quỷ gì, mà rất nhiều tổ chức khủng long nói tới.
Hay, nó là cái rẻ rách gì, mà có cả một học thuyết quân sự, tên là AAR (After Action Review): rút kinh nghiệm sau mỗi trận chiến, nói về nó.
Rồi, tại sao, Quốc Gia nào, chúng ta cũng thấy họ nói về Hiến Pháp.
Tại sao, có nhiều tổ chức, phọt: “Giá trị cốt lõi” ầm ầm.
Ấy thế mà, khi vào việc, khi kiếm tiền, thì: Giá trị cốt lõi ầm ầm kia, toàn vứt cho Cẩu gặm.
Cốt với chả lõi, khôn ngoan quan trọng hơn.
Đấy, quan trọng tiếp thôi.
👉 Một là bạn tiếp tục khôn ngoan như hiện tại. Tiếp tục thèm muốn (và sợ hãi).
Tiếp tục xem có chiêu gì hay, trò nào lạ, thì làm.
Tiếp tục hỏi ý kiến vài chục người rồi mới đưa quyết định. (Nhớ là cái quyết định cuối ấy, chả có tí nào của bạn đâu nhé)
Tiếp tục trốn tránh.
Tiếp tục chịu đựng, lì lợm, chai mặt, đóng băng, chiến tranh lạnh.
Tiếp tục xem cơ hội ở đâu, tìm cơ hội.
…
Hoặc, tìm cách, để biết rằng.
Trên đời, có cái gọi là GIÁ TRỊ CỐT LÕI.
Mà có ai đó, họ nói: “CHÚNG TÔI CHẾT, ĐỂ BẢO VỆ NHỮNG ĐIỀU NÀY”