Đang kinh doanh, dùng mọi loại lí trí, che giấu phần yếu đuối, để nghĩ tới kết quả cuối: thành công.
Tâm với chả yêu, sợ bỏ mie.
Sợ mình bị lòi đuôi cáo, sợ mình yếu đuối, sợ nhục, sợ bị người khác khinh thường, sợ mục tiêu sập theo luôn.
—————-
A nhận thấy rằng:
– Khi mình còn yếu, chữ Tâm không giúp được mình nhiều lắm.
– Khi mình đã mạnh ít nhiều, thì chữ Tâm, anh tin nó là đặc sản.
Đương nhiên, trong xã hội, đa phần con người vẫn lấy tiền bạc ra làm thước đo này, thì khi mình nhắc đến Tâm, ít người muốn nghe, sẵn sàng nghe, thừa nhận.
Cái đáng sợ là: anh chẳng quan Tâm.
—————-
A thừa nhận sự tồn tại của Tâm. A công khai nó. A sống theo nó.
Đơn giản thế thôi.
Mình chưa bùng lên, vì mình có những điểm hạn chế cố hữu, mà mình chưa vượt được.
Chứ không phải là do mình Yêu hay không Yêu.
Anh nói thật: sống đến từng này tuổi, a biết: Yêu chân thành là đặc sản ấy, đẳng cấp ấy.
Không dám Yêu mới là gà con.
—————-
Mình tin, mình dám, thì mình sẽ thể hiện ra được, thể hiện liên tục
Chỉ là: từ đâu mà mình dám?
—————-
Mỗi người có những điều mình tin.
Các em cứ tin, cứ làm điều mình cho là đúng.
Nhưng nếu khi nào: chẳng may bước hụt, mệt mỏi, hay thấy không thăng hoa được.
Thử quay về, chơi chữ Tâm cùng anh Thái, xem chuyện gì xảy ra nhé.
—————-
Anh tin vào cả 3 cùng lúc: Tiền bạc – Vừa sức – Bền vững.
Chưa bùng lên, là do mình yếu kém, còn những điểm hạn chế.
Anh không tin vào: Tiền bạc là tất cả. A không thích.
(Trong mắt thằng kém cỏi như anh, người coi Tiền bạc là thước đo, còn rẻ rách hơn anh, bất chấp người ấy đang có bao nhiêu tiền).
Hihi